"Giữa những thửa ruộng bậc thang xung quanh là lúa tỏa hương thơm phức, hai đứa ngồi ăn trưa và ngắm các anh họp chợ “thermal”, là khoảng 20 cánh diều tập trung trên một nồi lẩu khổng lồ bốc khói nghi ngút. Một cảm giác hết sức tuyệt vời và ung dung. Hai đứa tớ ngồi như vậy khoảng 3 tiếng đồng hồ chỉ để đếm dù như hai con dở hơi thì có chàng Chử Đồng Tử bay xuống, thấy chàng gọi đàm về thiên đình báo vừa tìm thấy hai TIÊN NỮ. ha ha." - Trải nghiệm vui vẻ của bạn Nguyễn Thị Bích Hạnh
XIN QUÝ KHÁCH LƯU Ý, BÀI VIẾT NÀY HƠI DÀIIIIIII VÀ NHẢM NHÍ
Chào Ấy, Là tớ, con bé luyên thuyên dài dòng lần trước đây. Tớ vừa đi bay về…được một tuần. Lần này không phải bay thường đâu nhé, mà là Bay Trên Mùa Vàng cơ đấy. Tất nhiên vẫn ở vị trí “Khách”, nhưng lần này tớ đã có những trải nghiệm thật khác. Và nó tuyệt vời nên tớ ngồi kể cho các Ấy ở nhà GATO chơi. Đá rất nhiều, đừng ném. Hi hi Chú ý thứ 1: tớ dùng điện thoại Hâm Phone, chỉ có nghe gọi, nghe nhạc, nghe radio thôi không có chụp ảnh với cả tớ cũng nhận ra mình không nên mất thời gian cho những khung hình, bố cục mà quên đi cảm xúc của chính mình vào lúc ấy. Do đó cảnh chỉ toàn chụp bằng mồm, Ấy đừng nhức mắt mà giận tớ. Thứ 2: Cháu/em có thể xưng hô bằng các cách này, nhưng hôm nay cháu/em xin phép được xưng hô như những người bạn, có cùng trải nghiệm bay đôi.
Dài dòng quá, tớ vào chủ đề chính luôn nhé. Ngày đầu tiên, Chiều tối đến điểm tập trung để đi Mù Cang Chải, khi VOV đang rối rít thông báo các tuyến đường tắc cục bộ, ùn ứ nghiêm trọng trong mục Giờ Cao Điểm cũng là lúc tớ cùng anh GrabBike(giờ đó có rồ mới book Grabcar) len lỏi trong dòng đèn hậu đỏ kè đi đến điểm hẹn. Hớt hải có mặt tại số 2 Kim Mã thì hỡi ôi tìm mỏi mắt không thấy tòa nhà Icon4 đâu, đành dựa vào gợi ý thứ 2 là cạnh trường GTVT thì nó lại nằm ở đầu Cầu Giấy cuối Kim Mã. Nghĩa là phải len lỏi qua dòng người hết đường KM. Tớ đành gọi điện cầu cứu trưởng xe nhờ mọi người đợi mấy phút, kèm thêm vay tiền anh ý do không có tiền lẻ. Vậy là anh Grab kiên nhẫn cùng một anh trưởng xe kiêm phi công nhiệt tình nhất Vịnh Bắc Bộ đã giúp tớ đến kịp giờ mà không bắt mọi người đi cùng đợi. Bác lái xe cũng chu đáo, tớ ngồi dưới một đống dù, bác sợ lúc phanh xe gây sạt lở nên cho tớ lên đầu ngồi, được một anh tình nguyện viên nhường ghế, còn anh ý ngồi ghế phụ suốt 5 tiếng trong chuyến đi. Hix hix. Xe bắt đầu lăn bánh, đầu cầu Sơn Tây báo có mưa. Thế nhưng may mắn là xe đi đến đâu thì mưa dừng đến đó. Đoàn dừng nghỉ ở Sơn Tây để ăn tối. Món đắt khách nhất là…cơm trắng vì ai cũng đói sau một ngày làm việc vất vả để đi chơi. 2h đêm ngày 22/9, tớ đã cuộn tròn trong chăn ấm giữa đèo Khau Phạ và chìm vào giấc ngủ trong tiếng róc rách của suối và máy bơm nước cho những bể Cá Hồi.
Sáng hôm sau, mở mắt ra tớ thấy mình đang ở một nơi rất xa. Không khí se lạnh vẫn còn lảng vảng sương sớm. Xộc lên mũi là mùi xôi nếp nương thơm lừng thức tỉnh mọi giác quan. Ấy đã bao giờ được ăn ruốc cá hồi chưa? Đừng bảo với tớ nhắc đến cá hồi chỉ nghĩ đến món Sashimi cá Hồi chấm mù tạt nhé. Ở đây Ấy sẽ được ăn ruốc cá hồi với xôi. Anh phi công Trung của đội Đà Nẵng còn hỏi tớ ăn ruốc cá có quen không. 3 ngày sau, tớ đã xin được tặng cho các anh đội Đà Nẵng danh hiệu hoa hậu thân thiện vì độ nice và fun của các anh. Nghe nói để trở thành fan của đội này phải qua sơ tuyển VÒNG 1, hẳn Ấy đã nghe về dự luật ngực lép không được tham gia giao thông, bay dù hình như cũng thế. Sau khi ăn sáng, bọn tớ, những khách bay đôi được phát thẻ hành khách. Thẻ của tớ là số 12, tình cờ chưa, đây chính là ngày sinh nhật cũng là ngày kỷ niệm chuyến bay đôi đầu tiên của tớ. Mỗi khách được tặng 1 móc khóa có logo của VietWings và chương trình. Riêng tớ được anh phi công tặng 2 cái. Hihi. Cảm ơn anh nhiều, em hứa sẽ không NÓI sự ưu ái này cho ai biết đâu. Sau khi hoàn thành thủ tục cả đoàn lên bãi cất cánh, cách nhà nghỉ Cá Hồi 5 km về phía Mù Cang Chải. Lên đến nơi tớ đã choáng ngợp trước một thung lũng trải dài theo những ruộng bậc thang lúa chín vàng. Ban mai, mặt trời vén màn sương mỏng manh ngó nhìn những con người nhỏ tí. Dưới chân đồi, một dòng suối duyên dáng vắt qua thung lũng như dải lụa. Trên bãi cất cánh, sườn đồi là cánh đồng hoa tam giác mạch nở trắng tinh khôi. Giữa sườn đồi đầy hoa có cái ghế gỗ đặt hững hờ cạnh một cái cây to. Tưởng tượng đi xuống con đường mòn bỏ lại sau lưng tất cả những căng thẳng bộn bề cuộc sống, chỉ cần ngồi ở đây, trước mặt là cánh đồng hoa trải dài xuống thung lũng vàng lác đác cánh diều bay tha thẩn rong ruổi hẳn là nhã lắm luôn. Nhưng việc của tớ không phải là ngồi đây, khi chị Huyền Mèo ban tổ chức (BTC) gọi: - Em gái sẵn sàng chưa bay nhé - Vâng Vậy là trong lúc các bạn khách khác ngồi trong lều nghe cụ Long Loco hướng dẫn cách bay, tớ mò xuống bãi cất cánh. Tớ gặp lại cụ Long, người bay cùng tớ lần trước. Trong lúc 2 phi công khác kiểm tra an toàn đai cho tớ trước khi bay, tớ thấy cụ lôi một cái mũ mới tinh ra bóc tem và đưa cho tớ, oách chưa. Chưa oách bằng việc tớ được bay cùng với trưởng ban tổ chức và là chuyến bay đôi đầu tiên cất cánh thành công mở màn chương trình trong tiếng vỗ tay của mọi người. Huuraaaa tớ đã bay được rồi. Cảm giác thật phấn khích, trên bãi, ai đó đang bật loa câu hát “ta lạc trôi giữa trời”…thật lạc trôi quá điiii. Hehe. Trên đường bay, tớ có bay qua một đồi hoa tam giác mạch hình trái tim. Cảnh tượng này sẽ làm Ấy liên tưởng đến cảnh trong phim “Boy over Flower” khi chàng Gu Jun Pyo lái phi cơ đưa Geum Jandi đi ngắm đảo trái tim Caledoina nếu chàng phi công bay cùng Ấy đẹp trai như Gu Jun Pyo. Mà xác xuất hơi bị cao đấy nhé. Các phi công ở đây có khuôn mặt với kết cấu tự nhiên không cắt gọt như mỹ nam Hàn Xẻng, nhưng lại mang làn da rám nắng của Latin America, tính cánh lãng mạn và bí ẩn như Anh Quốc và thú chơi chất sánh ngang với những anh chàng đến từ tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, đặc biệt là cái khăn che đầu. Không tin à, thử đi ;) Sau khi hạ cánh tớ được anh Cường lái em bán tải mang tên “Ngọc Trinh” đi lên bãi cất cánh. Tớ ngồi chơi ở khu vực BTC phát thẻ và làm thủ tục. Quen thêm được chị phi công Bích Diệp, cùng tên đệm với tớ. Một người làm việc cực kỳ cẩn thận và mẫn cán. Chị rất teen, đã vậy lại còn dễ thương nữa. Chị lấy bánh ra cho tớ ăn mà phải cái bánh bị ỉu cũng xin lỗi rối rít. He he. Tớ cũng gặp lại phi công Kim tóc hoe đã nhắc lần trước. Rất vui vì chàng ấy nhớ ra tớ. Lần này không chỉ tóc hoe mà chàng ta còn khoe luôn cả đai với dù đều hoe, à cam. Làm tớ nhớ đến đội bóng Hà Lan yêu quý cũng cam toàn tập như thế. Buổi trưa bọn tớ được phát cơm hộp do BTC đặt trước. Ngồi lặng nhìn hộp cơm rang bò to ú hụ mà BTC đã chu đáo đặt, tớ đã đưa lên cao và với tất cả lòng thành kính lẩm bẩm “Em mời các anh phi công trên giời ăn cơm ạ “ :D ở trển không biết các anh ý có đói không. Tớ ngồi chơi trên đó cả buổi chiều, lúc về còn được chị dân tộc chủ vườn hoa cho một nắm hạt tam giác mạch già nữa. Không biết những hạt này về hít bụi dưới xuôi nó có nở hoa được như trên này không. À, có một điều, nếu Ấy có lên đây và vào vườn phải nộp phí cũng đừng khó chịu hay cố tình lờ đi như nhiều du khách. Chẳng đáng là bao nhưng công sức họ trồng nên mà. Buổi chiều, khi mặt trời khuất sau núi và mọi người dọn dẹp ra về, tớ lại nhìn thấy vẫn bóng dáng quen thuộc của cụ Linh, người tớ nhắc trong lần post trước, cần mẫn nhặt rác và phân loại rác. Nếu Ấy có than gia bay, hãy có ý thức gìn giữ để nơi này luôn sạch sẽ. Buổi tối sau một ngày hoạt động, là màn giao lưu giữa những người mới hôm qua còn xa lạ. Tớ và 3 cô gái cũng đi một mình tình cờ ngồi ăn và nghỉ cùng 4 bạn Sài Gòn. Thế là những trận cười bể bụng diễn ra sau những trò nghịch ngợm với bộ tú lơ khơ. hehhe. Các con nhang đệ tử nếu có đọc đến đây thì hiện hình nhé.
Ngày 2: Là ngày chính hội. Sáng sớm đã thấy xe lên tấp nập hết cả con đèo vốn bình thường yên tĩnh. Các phi công ngày hôm qua bỗng biến thành thầy trò đường tăng, thủy thủ mặt trăng chị Giang xinh đẹp (thế quoái nào mà các anh phi công lại hỏi thăm chị về bờ ruộng gì đó) . Rồi cả nàng tiên cá, chuột Mickey, những ông vua, chàng Captain American từ Disneyland bay xuống tham dự lễ hội. Một không khí hết sức nhí nhố của các fan giành nhau chụp ảnh cùng các nhân vật hoạt hình trong lễ khai mạc. Tớ và con nhóc không bay nên xuống bãi hạ cánh chơi. Trên đường đi vẫy đi nhờ xe của mấy anh chị nhiếp ảnh từ Hà Nội lên. Mọi người nói chuyện rất vui. Các anh còn dạy bọn tớ ký hiệu để xin đi nhờ xe không phải là vẫy như vẫy taxi đâu nhé. Mà là nắm 4 ngón tay trừ ngón tay trỏ như biểu tượng like rồi đưa ra phía đường xe chạy đưa lên đưa xuống. Xuống xe đi bộ từ quốc lộ vào bãi đáp. Trên đường đi là qua thị trấn Tú Lệ, nơi Ấy sẽ thấy tận mắt người dân tộc đang giã cốm, xay lúa, thơm nức mũi. Ngắm nhìn những khuôn mặt nồng hậu, những đôi mắt trong veo và nụ cười tỏa nắng của bọn trẻ con. Đi bộ lang thang vào bản là một trải nghiệm hay ho mà Ấy nên thử khi đến đây, nhớ mang giầy đi bộ nhé. Hòa mình vào đám đông khán giả những người dân xem dù, mỗi lần phi công vồ được con ếch nào dưới ruộng hoặc ôm cọc bắt thạch sùng đều được bà con reo hò cổ vũ. Khi thầy trò đường tăng từ trên giời bay xuống, bà con đổ xô hỏi “Bồ tát đâu” ?!? Chơi một hồi Tớ với đứa em mò ra khoảng ruộng trước bãi hạ cánh. Tại đây có một mô đất cao xếp đá cạnh cái chòi ngồi. Giữa những thửa ruộng bậc thang xung quanh là lúa tỏa hương thơm phức, hai đứa ngồi ăn trưa và ngắm các anh họp chợ “thermal”, là khoảng 20 cánh diều tập trung trên một nồi lẩu khổng lồ bốc khói nghi ngút. Thỉnh thoảng có 2 cánh diều bay song song nhìn từ đất như một đôi mắt với style lông mày cong vút của thế kỷ XX. Một cảm giác hết sức tuyệt vời và ung dung. Hai đứa tớ ngồi như vậy khoảng 3 tiếng đồng hồ chỉ để đếm dù như hai con dở hơi thì có chàng Chử Đồng Tử bay xuống, thấy chàng gọi đàm về thiên đình báo vừa tìm thấy hai TIÊN NỮ. ha ha. Khi mây tràn xuống triền núi là lúc chợ tan, tớ và con nhóc lang thang men theo những thửa ruộng đi về phía cầu treo. Cây cầu treo này bắc qua suối, nếu có bay đôi Ấy sẽ nhìn thấy nó từ trên cao. Rất đẹp! Trên đường đi, bọn tớ đã gặp những đứa trẻ đang bắt cá, những người phụ nữ thái xòe ô rồng rắn men theo nương lúa đi xem dù lượn. Cảnh tượng cứ như trong một bức tranh được thiên nhiên vô tình xắp đặt. Thỉnh thoảng lại có bóng một cánh diều lướt qua mặt lúa khi bay ngang mặt trời. Khi đến được cây cầu cũng là lúc cả cơ thể và điện thoại đều cạn pin do chụp ảnh với lúa. Gặp ngay quán nước đầu cầu. Có đủ các loại nước, được ướp lạnh hẳn hoi nhé. Mỗi đứa xạc mấy ngụm chanh muối rồi ra cầu nhẩy. Ý tớ là nhẩy nhót để thể hiện sự sung sướng thôi chứ không có phải nhẩy cầu. May là đứa điệu Valse đứa Tango nên không tạo nên hiệu ứng cộng hưởng phá cầu. he he. Chơi chán, tớ với nó mò xuống suối. Nước suối mát lạnh luôn. Và có thể lội men theo để về lại bãi hạ cánh. Nếu Ấy có mang theo file đính kèm thì xuống đây hai đứa dắt tay nhau lội suối cũng ra gì phết đấy. Hoặc nếu Ấy đi với mấy đứa bạn thích tự sướng thì nơi này đẹp không góc chết nhé. Chỉ cần xạc pin và xách mông với máy đi thôi. Leo xe của ban tổ chức về, cơ thể mỏi rã rời được tắm nước nóng thật thích. Ở đây, Ấy sẽ không bao giờ lo bị điện giật do bình nước nóng hoạt động theo cách ĐUN NÓNG TRỰC TIẾP BẰNG GA. Đây là lần đầu tớ thấy cái này nên cũng không hiểu cơ chế lắm. Tắm xong phấn khởi hai đứa lại mò mẫm leo lên đồi hoa tam giác mạch cạnh nhà chơi bằng một lối đi “Bí mật”. Cả một sườn đồi trải đầy hoa trắng với những viên đá được tớ đặt tên là “đá tự sướng”. Ấy chỉ cần ngồi lên là có những bức ảnh so deep. Chỉ cần chú ý giữ gìn như bọn tớ, không làm nát bất cứ một bông hoa nào. Buổi tối là Gala với hai phần. Phần Tiệc thỏa lòng mong đợi với các món kiểu như chíc kừn rang muối, sửu nhi hấp lá chanh, rồi Cá Tầm sốt chua cay đã lấp đầy khoảng trống mênh mông trong lòng mỗi người. Đặc biệt có một món tớ rất nhớ ấy là món “kiếp nạn”, đủ vị chua cay đắng cuộc đời đã làm tớ mất nửa phút đứng hình cộng với nửa chai nước uống vì vị cay. Nếu bạn nào không ăn được cay thì đừng tò mò như tớ nhé. Phần Gala là những màn hát múa của bà con dân bản, giao lưu hát của các câu lạc bộ và trao tặng bằng khen các thứ các thứ. Bà con dân bản đến xem kín sân. Tớ đã thấy anh phi công là Ông già Noel lúc sáng cầm túi kẹo đi chia cho trẻ con, còn anh phi công Bình LX của đội SaiGon thì tặng nguyên cả bó hoa mình được nhận cho gia đình dân tộc ngồi xem biểu diễn. Chính các anh đã đến và để lại một hình ảnh đẹp cho bà con dân bản nơi này. Kết thúc Gala là phần công bố giải cuộc thi ” Vờ Lờ”_ Vietwings League có một chị phi công làm MC rất duyên dáng. Tớ thấy các nữ phi công ở đây ai cũng đa tài và có chất riêng. Nếu mùa sau Ấy có tham gia, Ấy sẽ có cùng cảm nhận như tớ thôi. À, còn một lưu ý nhỏ. Nơi đây rất thích hợp cho những nhà côn trùng học. Nghĩa là rất nhiều các loài côn trùng kỳ dị. Nhưng nếu ấy có làn da nhậy cảm hãy mặc quần áo dài và đừng đứng gần bóng đèn.
Ngày 3: Là ngày tớ phải về sớm trong lưu luyến vì không được đi hóng nữa. 7h sáng có một chuyến xe MCC-Yên Bái đi qua nhà hàng Huy Thanh. Nhà xe này dễ thương và nhiệt tình hết nấc luôn. Tư vấn tận tình cho tớ, kéo rèm vào khi thấy tớ ngủ và cho tớ cả những quả táo mèo nữa. Giữa đường còn dừng để tớ mua cốm Tú Lệ. Giá khoảng 90-100k/Kg là Ấy đã có một cân cốm tha hồ ăn hay làm chả cốm, nấu chè, làm kem ngon cực. Con đường từ đây về Yên Bái đi qua những thửa ruộng xanh mơn man ướp sương núi lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những ngọn đồi trồng chè trùng điệp đẹp quên sầu. Thấy sức con người thật vô hạn. Họ biến rừng thành đồi trọc rồi lại biến đồi trọc thành đồi chè. Chưa tính đến tác hại thế nào nhưng những người lang thang thích điều này và những con hay đậu phộng đường như tớ cũng thế. Xe đi ra đến đường cao tốc gặp ngay xe giường nằm thế là 1h30 p.m tớ đã quay về Hà Nội bụi mù kết thúc một hành trình ngập đầy bao cảm xúc. Xin được nhớ tất cả và cảm ơn thật nhiều...