19/02/2017
15

Bích Hạnh - Hẹn bầu trời một ngày rất gần

- Em: Anh ơi các anh có phải đội Vietwings không ạ? - Anh phi công: em là khách của hội nào? Hanoi Wings hay Vietwings? Bọn anh là Wings Hà Nội? - Em: ?!?! (bối rối)  Nên học thuôc tên của hội tránh bị các phi công troll

.
“Gửi các bạn quan tâm đến dịch vụ bay đôi”
(em mượn câu này của admin :D )
.
Việc đầu tiên khi đăng ký bay là vào đây xem cảm nhận sau khi bay nhưng không thấy ai kể cả. Nên em vào ngồi nghi vài dòng một ngày đi cùng với CLB Vietwings Hà Nội.
.
6h sáng trời vẫn còn lờ mờ tối và lạnh, một lý do to đùng kéo mình chui ra khỏi chăn vào một ngày cuối tuần đáng ra dành để ngủ nướng “HÔM NAY MÌNH ĐI BAY “. Rón rén bước xuống dưới nhà mở cửa, nhìn lên trời thì thào “cầu trời hôm nay nắng” .
.
7h18 là người khách đầu tiên mở cửa bước vào Highland coffee, sau khi order cốc coffee nóng, bạn bán hàng hỏi : “Chị không mua thêm bánh ạ?” Trong bụng đã có cơm phụ huynh nấu, nhưng nghĩ là mở hàng nên cũng mua một cái bé bé để uống cùng coffee. Tuy nhiên đây là một câu hỏi cực kỳ có liên quan và dẫn đến một hệ lụy to đùng, sau này sẽ kể. Ngồi một lát có một bạn nữ bước vào. Chắc mẩn chẳng ai đi uống coffee giờ này nếu không phải đi BAY, em gọi luôn “Ấy cũng đi bay à, lại đây ngồi”, Dương, sau khi làm quen, bạn bảo cũng là lần đầu tiên như em. Định chỉ đi chơi nhưng bạn rủ nên quyết thử luôn 
.
7h50 một bác phi công tóc vàng rơm bước vào cùng một chị nhỏ nhắn (sau màn bắt ếch bờ ruộng của chị thì em biết tên chị là Giang :D ) , em nhận ra bác ấy vì đã từng cùng đoàn đi chung một chuyến thiện nguyện năm trước trên Hà Giang. Chúng em ngồi nói chuyện một lúc thì anh chị đi trước để lại cho bọn em một câu hoang mang style “ Bọn em cứ uống coffee chờ nhé, chờ mọi người cao su chắc khoảng 10h mới đi được”. Em, Dương, Hằng (bạn dương) và một chị nữa, 4 đứa “khách_bay_đôi” ngồi thấp thỏm đợi chờ tranh thủ xem clip của các bạn bay trước với đầy ngưỡng mộ. Ngồi một lát thấy các xe lần lượt vào bãi đỗ chở đầy những balo khổng lồ. Các phi công cùng nhau ngồi quây tròn ngoài sảnh quán. Bọn em bảo nhau, ra chào các anh.
.
Em: Anh ơi các anh có phải đội Vietwings không ạ?
Anh phi công: em là khách của hội nào? Hanoi Wings hay Vietwings? Bọn anh là Wings Hà Nội
Em: ?!?! (bối rối)
 Nên học thuôc tên của hội tránh bị các phi công troll :D
.
Mấy đứa dạt sang bên ngồi dúm vào một góc với tâm thế hết sức phụng phịu với màn làm quen mà bị ngó lơ. Lát sau, một anh phi công rất chững chạc ra bảo, các em đi bay à, đi thôi. Mấy đứa mừng hún leo lên xe . Lúc ấy là 8h30
.
Sau khoảng 40 phút chạy xe, đến bãi hạ cánh. Trên cao đã thấy một cánh dù, hết sức phấn khích, mấy đứa tỉnh táo hẳn. Em xí xớn xin ngồi lên thùng xe để lên bãi cất cánh nhưng bị từ chối lạnh lùng” Em vào xe ngồi” . Hứ, thế mà trong bài giới thiệu có cái dòng đầu tiên là “ bạn muốn ngồi trên thùng xe lẫn với dù trên đường đầy bụi….”. Nhưng khi trên đường rồi mới thấy các anh đúng. Đường khá xóc và dốc. Nếu không quen thì khó chịu. Bãi cất cánh là một khoảng đất rộng trên đỉnh đồi được trải cỏ nhân tạo. Cảnh quan tuyệt đẹp bao quanh là rừng lau trắng phất phơ trong gió, hướng tầm mắt xuống dưới là thung lũng những ô ruộng loang loáng nước, vườn trồng cam xanh ngát. Không khí nhẹ bẫng khác hẳn thứ không khí ngột ngạt ở phố. Tuy nhiên hơi lạnh.
.
.
 Nhớ mặc ấm khi đi bay nhé.
Những cánh diều được trải ra, các phi công hỗ trợ nhau kiểm tra đai, dây. Đâu đó có tiếng thốt lên “ Dẫm vào dây dù rồi, không biết giầy có làm sao không”
 Tuyệt đối không dẫm vào dây dù, vì có thể là hỏng giầy
.
Sau tiếng hô thần thánh “Tempo” cánh diều mang người phi công vút bay vào không trung. Một cảnh tượng vô cùng đẹp hiện ra trước mắt. Những cánh diều sặc sỡ bay lang thang trên thung lũng.
.
.
Với bọn mình, những “khách_bay_đôi” sẽ được thắt đai gắn vào diều và một phi công. Thường sẽ là các huấn luyện viên hoặc phi công có kinh nghiệm bay giỏi sẽ bay đôi. Sau khi phi công hô “Chạy”, bọn em chỉ có một việc là chạy đến khi đôi chân được diều nâng lên không còn chạm đất ( thường chỉ chạy mấy mét thôi).
.
Lúc em bay, trời hửng nắng và xanh. Cụ phi công bay với em, người mà sau này em mới biết là một trong những người sáng lập nên câu lạc bộ đã gần 10 năm tuổi, móc diều vào đai cho em. Em quay lại bảo “ Em hồi hộp quá”. Sau câu nói ấy chỉ khoảng 10 giây sau em đã cất cánh, cất cánh đúng vào ngày sinh nhật của em, một điều “điên rồ” mà em muốn làm. Cả một khoảng không hiện ra trước mặt bao la. Thấy cơ thể mình được nâng lên, cảm giác như vươn tới bầu trời. Sau khoảng 40s, khi bay qua một rừng lau dưới chân, em “muốn xuống đó chơi” nên đã kéo cụ phi công xuống buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống một sườn đồi. Đến bây giờ em vẫn thấy khâm phục và cảm ơn cụ đã chọn được một bãi đỗ rất hợp lý xung quanh ít cây cối ngay cạnh một con đường mòn có cái cổng rào rất đẹp và độc đáo, . Tiếc là lúc đó nhiều cảm xúc quá em không có tâm trạng chụp ảnh. Em nghe kể cụ là người được huy chương vàng trong giải hạ cánh chính xác :D Đến giờ Em vẫn thấy mình thật may mắn. Lúc đó lại còn được bác Kim tóc hoe và chị phi công tóc ngắn em chưa kịp hỏi tên đến tận nơi đón. Mừng hơn đón mẹ về chợ các bác ạ. Chị còn rất quan tâm hỏi han em có bị sao không. Cảm ơn chị  Chuyến bay của em chỉ mấy mươi giây mà ngập đầy bao nhiêu cảm xúc. Thôi phần này em xin phép không kể kỹ :D
.
Dù là ngắn ngủi, nhưng là kỷ niệm. You will be missed.
.
Em ở lại chơi loanh quanh ngắm các phi công cất cánh đến tận chiều. Được nghe cụ Linh, người mà em hỏi “Cụ là thầy giáo à” khi thấy cụ hướng dẫn các phi công cất cánh chỉ dè dặt trả lời “Mình có tham gia dạy”, kể về những tháng năm “phát rồ” với dù lượn. Em được biết thêm những điều hay ho về biến đổi khí hậu, gió, nhiệt mặt đất…Em còn biết thêm để có thể cất cánh, các phi công sẽ trải qua một khóa huấn luyện 8 buổi. Và chi phí cho một bộ đồ bay_cũ_ là khoảng ~ 20tr xử dụng trong 3-5 năm. Tính ra mỗi tháng khoảng 500k “ chỉ bằng tiền internet”_ Người nhà mạng, tính nhanh thế :D Cuối buổi, e cùng cụ dùng bao gom rác xung quanh chất lên oto. Thấy một người “Trụ cột” cần mẫn làm từng việc nhỏ, em thật kính nể cụ. Rồi theo tiếng gọi của cái dạ dày, em xuống núi. Lúc này là 16h30, nhớ đến câu hỏi của cô bé bán coffee mới hiểu tại sao. Òa òa
.
 Chú ý không vứt rác ra bãi cất cánh
 Chuổn bị đồ ăn nhẹ và nước uống để cứu rỗi linh hồn
 BÔI KEM CHỐNG NẮNG dù trời trông có vẻ là không nắng lắm. Điều này đến khi về nhà em mới nhận ra. Chị Giang nói đúng, cường độ tia cực tím trên đó rất mạnh, cần có các biện pháp để bảo vệ da, nhất là da dễ kích ứng.
.
Mặt trời dần khuất sau lưng núi, Em về thủ đô cùng với các phi công anh Trung, anh Tùng, anh Nghĩa và cô bé phi công Su Su. Mọi người nói chuyện rất vui, xóa đi cái cảm giác các phi công khó gần lúc sáng. Em khâm phục nhất là nàng phi công Su Su. Tuy là con gái, hạ cánh trên cây nhưng không hề nản chí và tiếp tục bay. Độ dũng cảm chắc em có xách dép chạy theo cũng không kịp :D
.
.
Kết thúc một ngày RẤT KHÁC, hẹn bầu trời một ngày rất gần để oversea.
.
Nguyễn Thị Bích Hạnh

Bình luận