25/09/2018
15

Tran Le Trang Ivy - "Khau Phạ hôm ấy, chiều rất xanh…"

Lúc bước ra chỗ để chạy đà, dù nãy giờ mạnh miệng, nhưng giờ thấy cao quá, chân tay tôi bắt đầu quéo cả lại, mặt bắt đầu tái dần xong thoáng nghĩ “Hay thôi quay lại, không chơi nữa đâu, sợ quá!”. Rồi nghe tiếng anh phi công hỏi phía sau “Em sẵn sàng chưa, bay nhé!” .Quái lạ, rõ ràng là đang rất sợ, thế mà miệng nói ngay “Dạ” rất to và ngầu.


Một chiều mùa thu đẹp trời, còn đang thơ thẩn thì con bạn thân gọi điện thoại, giọng hớt hải:
"Bà ơi, đi bay không, đi nhé?".
- "Ok tôi đăng ký".
Còn chưa kịp nói gì, đã thấy tiếng tít tít kéo dài. Ừ, thì đi, nghĩ ngợi làm gì.
.
2 đứa trong Sài Gòn, khi thấy lịch BTC để là khoảng tuần thứ 3 tháng 9 nhưng có thể thay đổi theo thời tiết, cả 2 đứa rụt rè mãi không dám đặt vé máy bay vì sợ nhầm ngày. Mà cuối cùng thì nhầm thật vì đặt sang ngày 28/09. Mua được vé máy bay đúng ngày thì bàng hoàng nghe tin "Dừng nhận đăng ký". Nghe con bạn kể, nó đã phải khóc lóc, năn nỉ từ FaceBook tới điện thoại 3 ngày 3 đêm, mới có anh tốt bụng, dễ thương nào đấy trong BTC cho 2 đứa được đăng ký bay đôi. Không biết là anh nào, cơ mà cám ơn đồng chí  
.
Ra đến Hà Nội, nắng vàng ươm như mật ong. Bắt xe lên Mù Căng Chải, đường quanh co, uốn lượn như một dải lụa mềm (đấy là nói một cách bay bổng, chứ thật ra say xe muốn hoa mắt chóng mặt). Và dù đã dặn xe cho xuống nhà hàng cá hồi, bước xuống xe thì chỉ thấy bóng đêm và 1 bạn chó đi lang thang, hoàn toàn khác miêu tả là một nơi sáng rực, rất đông người của chị chủ nhà hàng. Sau 30p sợ ma xanh mặt trên đèo vắng (dài như cả nửa năm), cũng có người lên đón, cũng về được đến chỗ ngủ ấm êm để chuẩn bị cho một điều một cô gái sợ độ cao không dám nghĩ mình sẽ làm.
.
Trời sáng, nắng lên, gió căng tràn, không gian trong lành như thế. Đi loanh quanh toàn thấy người mặc áo cam, giữa mảnh đất xa lạ, cảm giác hết thảy những người đang mặc chung áo cam ngoài kia đều như người thân quen cả. 
.
Sau khi (lại) đi lạc xuống bãi đáp thay vì bãi cất cánh, thì là lúc câu chuyện đẹp nhất của chuyến đi bắt đầu, mà có lẽ rất lâu về sau này, tôi cũng chẳng thể nào quên được.
.
Đứng ngước mắt nhìn lên, thấy trước mắt núi non trùng điệp, xanh thăm thẳm. Trên đó phủ đầy màu sắc của những cánh dù chao lượn theo nhiều hướng khác nhau. Bầu trời xanh như thế, nắng chói chang như thế, nhưng trong thoáng chốc, tôi cứ nhìn như bị hút hồn vào những cánh dù ấy, quên cả phải nheo mắt. Thì ra, dù lượn ngoài đời thật là vậy, nó đẹp hơn những hình ảnh tôi vội vàng xem trên đường ra Hà Nội. Mọi thứ nhìn từ mặt đất thế này đã như vậy, mọi thứ nhìn từ trên cao ấy, hẳn là tuyệt vời hơn nhiều. Dù nhìn thấy vài người bay đôi đáp xuống mé ruộng, hoặc hạ cánh xuống đất có chút không êm ái lắm, cũng không vì thế mà cảm thấy bớt hào hứng đi tí nào, cũng không cảm thấy chứng sợ độ cao phát tác tí nào, quên hết cả.
.
Ngược lên bãi cất cánh, hồi hộp chờ tới lượt. Nghe mấy anh bảo, bay tầm này thích lắm vì nhiều gió, sẽ bay rất cao và rất lâu. Con bạn đi cùng bay trước, dù cờ đỏ sao vàng. Còn chưa kịp quay phim cho nó, đã thấy nó bay bổng lên không trung. Ở phía dưới, nghe tiếng nó vọng trên cao xuống "Trời ơi, cao quá, thích quá!" và dù lượn qua lượn lại và lên cao mãi.
.
Khi tới lượt mình, vì đã quán triệt tinh thần, mọi thứ chỉ cần nghe theo lời phi công hướng dẫn, tôi bước ra. Phi công của tôi là anh Linh, anh hướng dẫn rất chi tiết, nào là: 
- “Đây là bộ đai khi bay dù lượn”, rồi: 
- “Phần này sẽ giống như ghế ngồi của em khi lên trên không”, rồi thì: 
- “Khi xuất phát, em cứ nhắm mắt chạy thẳng 1 đường, có ngã cũng bò dậy chạy tiếp là ổn” và không quên trấn an: 
- “Em đừng lo, nó cũng như đi tàu, đi xe, chẳng qua là ở 1 độ cao khác thôi”.
Đấy phi công có tâm thế, thì còn gì mà phải lo nữa chứ. Lúc bước ra chỗ để chạy đà, dù nãy giờ mạnh miệng, nhưng giờ thấy cao quá, chân tay tôi bắt đầu quéo cả lại, mặt bắt đầu tái dần xong thoáng nghĩ “Hay thôi quay lại, không chơi nữa đâu, sợ quá!”.
.
Rồi nghe tiếng anh phi công hỏi phía sau “Em sẵn sàng chưa, bay nhé!”. Quái lạ, rõ ràng là đang rất sợ, thế mà miệng nói ngay “Dạ!” rất to và ngầu. Mọi thứ không phải như trong phim, rằng gió sẽ lên từ từ, rằng sẽ thong thả chạy hay này kia. Không hề nha, vừa dạ 1 cái, là cảm giác được cái dù nó đang nhấc bổng lên, và mình bị cuốn theo nó. Tôi vấp 1 cái, ngã lăn quay, nhưng nhớ lời phi công dặn có thế nào cũng phải chạy về phía trước, tôi lồm cồm bò dậy, chạy những bước xiên xẹo. Rồi như một phép màu, tôi nhận ra mình đã bay bổng giữa không trung từ lúc nào….
.
Nắng lúc ấy chắc chắn là vàng hơn, và gió, chỉ cần đưa tay ra là chạm được, phóng mắt ra nhìn, thấy tất cả núi đồi, nhà cửa, những ô ruộng xanh vàng, những con đường quanh co đều thu vào trong tầm mắt, bé xíu xiu như một bức tranh. Thấy chân mình đung đưa, và thấy chính mình đang cười tít cả mắt, miệng thì không ngớt trầm trồ “Trời ơi, tuyệt quá!”. Không dưới 10 lần tôi phải thốt lên, thì ra bay là như thế này… Dù vẫn có chút hồi hộp không dám nhìn xuống dưới, chỉ dám nhìn loanh quanh, nhưng thôi, cứ tự an ủi, rằng lần đầu, thế là tốt rồi. Mà trời ơi, anh phi công có tâm lúc lên cao vẫn luôn hỏi “Em có ngồi thoải mái chưa, có bị chóng mặt không?” rồi chỉ cho tôi mấy cái dù ở xa là đón được gió thế nào, rồi đáp thế nào các thứ rồi kể bao nhiêu chuyện về dù lượn mà tôi vì não cá nên đã quên gần hết. Thật ra, cái còn nhớ nhất, chính là cảm giác khi lơ lửng giữa thinh không ấy. Cảm giác như mọi thứ vui buồn, hỗn loạn, lúc ấy đều trôi tuột không nhớ đến một chút nào. Thứ duy nhất cảm thấy, chính là hạnh phúc. Kỳ lạ quá nhỉ, khi con người ta bay bổng giữa một nơi đẹp đẽ như vậy một cách đúng nghĩa, tự dưng mọi ưu phiền đều tan biến. Có lẽ những ai bay dù lượn sẽ trẻ lâu và yêu đời lắm, phải không ta?
.
À hạ cánh lại là 1 câu chuyện thi vị khác, vì đã chuẩn bị tinh thần từ lúc đứng dưới bãi đáp và được tận mắt nhìn nhiều màn hạ cánh khác nhau, nhiều tư thế hạ cánh khác nhau. Tôi đã hỏi rất kỹ làm thế nào để hạ cánh an toàn nhất. Anh phi công lúc gần hạ cánh đã dặn kỹ phải thu gậy quay Gopro lại, vòng hai tay ra trước ôm lại, xong khi nào nghe hô “Chạy” thì là chạy luôn. Thế là khi gần tiếp đất, nghe hiệu lệnh cái là đã bắt đầu chạy nhiệt tình từ trên không, chạm đất một cái không bị mất đà gì cả, vẫn đứng hết sức vững vàng trên mặt đất, và cười toe toét. Tự hào ghê :")
.
Vì chỉ tham gia được 1 ngày ngắn ngủi, tôi biết chắc mình đã bỏ lỡ rất rất nhiều thứ, và cũng biết chắc, mình sẽ còn quay lại. Chẳng ai nói trước được điều gì. Cám ơn Vietwings Hà Nội và những ai đã cùng tổ chức lễ hội này vì một trải nghiệm đáng nhớ đến thế, để tôi có dịp bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình và thấy bầu trời thật gần như thế...
.
Khau Phạ hôm ấy, chiều rất xanh…

Chia sẻ của bạn Trần Lê Trang Ivy - Một hành khách bay đôi cùng Vietwings Hà Nội tại Bay trên mùa vàng 2018. VWHN xin chân thành cám ơn chia sẻ của bạn, mong rằng các chuyến bay đều thuận lợi, an toàn và mang lại những trải nghiệm đẹp đến cho hành khách.

Bình luận