27/09/2018
15

Võ Hồng Thanh: Khau Pha - Mu Cang Chai from above with Vietwings Hanoi

Thân tặng như một lời cảm ơn đến phi công Nguyễn Việt Hà, người bạn đồng hành bay đôi giúp ước mơ bay dù lượn của mình thành hiện thực, người đáng lẽ nên quen biết từ lâu lắm rồi mới phải. Thân tặng các chị em đã cùng Thanh tận hưởng và chia sẻ một ngày đáng nhớ trong đời, ngày 22⁄9⁄2018, ngày được bay lượn giữa bầu trời MCC, để đến giờ hồn vẫn chưa đáp đất

"Chúng ta may mắn
Được tặng cho nhau
Bao nhiêu ký ức
Lung linh nhiều màu"
***Trích thơ Ame Trần***

Biết đến sự kiện “Bay trên mùa vàng” cũng đã từ 2-3 năm trước, vậy mà tìm kiếm người đồng hành mãi đến năm nay mới có, mừng gì đâu. Mấy chị em rình rập website của Vietwings Hanoi mở đăng ký là nhảy vào, chuyển khoản, nhận email xác nhận xong xuôi mới trở lại yên tâm công tác được.

Trước ngày xuất phát, nhận một tin tốt, một tin xấu, tâm trạng cũng kiểu 50/50 hên xui theo. Tin tốt là: phát hiện ra bạn thân của bạn học suốt thời phổ thông cả cấp 2 và 3 lại là Admin của Vietwings Hanoi (kèm thêm nhiều chức danh lắm như đồng sáng lập, ủy viên ban chấp hành, các thứ, các thứ nữa cơ, dài lắm), là phi công hơn 20 năm kinh nghiệm bay dù lượn, trùi ui sao không biết sớm hơn cơ chứ. Tin xấu là: các phương tiện thông tin đại chúng thông báo Quốc tang, vậy là nhiều khả năng phải tạm ngưng các hoạt động vui chơi giải trí, vụ này thì phải nhờ cả vào cái vía ăn chơi của mình chứ biết làm sao giờ.

Đến ngày đến tháng, chị em rủ nhau lên đường, vì không theo chương trình chung của Vietwings được, mà phải lóc cóc bò lên Bến xe Mỹ Đình. Đúng cao điểm lễ hội có khác, lần đầu tiên được đi quả xe giường nằm mà lối đi giữa các giường ngổn ngang người lèn vào, đội mình nằm tầng 1 phải án binh bất động, không có phải trái trên dưới cử động phát là chạm phải người ta ngay luôn. Và cũng vì vụ chờ lèn người cho đủ như nêm nên xe xuất phát chậm 1.5 tiếng so với lịch trình kế hoạch.  May mà nằm trên xe, trong cái chập chờn của sóng 3G trên đường đi, lại nhận được tin nhắn “mai vẫn bay bình thường bạn nhé”, thở phào nhẹ nhõm, hí hửng nghĩ số mình thật chỉ phất về đường ăn chơi, và thế là tỉnh khỏi cả ngủ luôn. 3h sáng đến nhà nghỉ Huy Thanh Khau Phạ, nhìn thấy 2 em chó béo mập nằm ở sân mà đắn đo mãi chả dám vào, rồi thì cũng rón rén theo chị theo em mà lết được vào đến nhà sàn. Trong cảnh la liệt người nằm trên sàn, trong tranh tối tranh sáng của ánh sáng đèn từ điện thoại, ngạc nhiên tay bắt mặt mừng các anh em cùng hội nháy. Rồi thì cũng lơ mơ chợp mắt được đến 6h dậy thay xiêm y, ăn sáng, lên xe đến điểm tập kết cất cánh là 8h.

Hôm ấy là ngày thứ 7 đẹp trời. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng bông vắt trên các đỉnh núi, nắng thì thôi rồi là to, rất phù hợp cho đội chị em nháy sống ảo . Ngồi trong lán chờ, buôn dăm ba câu chuyện với các anh phi công đến từ Malaysia, chụp cảnh thung lũng với những cánh dù màu sắc lần lượt bay. Trong lúc đợi gọi đến lượt nhóm, mấy chị em âm thầm, chăm chú quan sát trước tiên là các phi công, zai đẹp nào cũng quyết không cho lọt khỏi tầm mắt, tiếp nữa là nhìn các bạn bay đôi trước mình mong học hỏi, tích lũy được chút ít kinh nghiệm nào cũng là quý. Hơn 2 tiếng đợi chờ nhờ thế trôi nhanh cái vèo, chỉ cảm nhận được mình sắp bị hong thành con mực một nắng và ngồi trên bạt cứ như chơi cầu trượt, một lúc lại thấy mình sắp tuột khỏi tấm bạt đến nơi, dù trước đó chọn chỗ ngồi đẹp ngay chính giữa. Phút giây hồi hộp mong chờ rồi cũng đến, lần lượt các chị em được gọi ghép cặp với các phi công, riêng mình cố thủ ngồi chờ ông bạn, mặc cho các em điều hành bay thuyết phục là chị liệu chờ được không, anh ấy còn bận lắm, nào là tiếp phóng viên, nào là biết đâu nghỉ ăn trưa dưới bãi đáp rồi, vân vân và mây mây... nhưng vẫn phải bó tay với cái bà cứng đầu cứng cổ là mình. Rồi sự kiên trì của mình được đền đáp ngay sau đó. Ông bạn tử tế mặc dù chắc bụng đang đói meo vẫn quay lại điểm cất cánh, dõng dạc gọi “Thanh đâu rồi nhỉ”, con bạn mừng rỡ lon ton chạy ra, suýt thì quên cả đọc số thứ tự cho em điều hành bay kiểm soát và cả nhận thẻ nhớ cho GoPro. Khoác lên người các thiết bị hỗ trợ bay, tay lăm lăm GoPro với máy ảnh, trông oách xà lách chả khác gì giặc lái. Ông bạn dặn dò kỹ lưỡng lắm, tỉ mỉ soi xét cả dây giày buộc thế kia là chưa ổn, con bạn thuộc bài cũng nhanh nhưng tâm hồn thì bắt đầu vắt ngược ở mấy đám mây trên đỉnh đầu rồi. Thực tế  phũ phàng kéo mình lại mặt đất, ấy là chạy khởi động không thành công, phải làm lại. Nhìn ông bạn tháo các loại dây nhợ ra, gập dù lại, vác lên vai trèo ngược lên điểm xuất phát thấy áy náy quá thể, lúc sau hỏi mới biết tổng trọng lượng ông bạn phải khiêng tầm 25kg cơ ấy con zời ạ.  Và vì vậy lần này mình chú tâm hơn, đồng thời thì ông bạn cũng phòng xa kêu một thanh niên trẻ khỏe kéo hỗ trợ thêm cho cái thể loại khó đào tạo như mình.

Lần này thì ngon luôn, nhẹ nhàng chạy mấy bước là được dù nhấc bổng lên, cảm giác vi vu lơ lửng đầy tự do, hơn nhiều cả lúc mình treo tâm hồn trên các tầng mây mà tưởng tượng đến viễn cảnh bay. Ông bạn nói mình may (ui giời, gì chứ ăn chơi may mắn nó vận vào số rồi), tốc độ gió đang rất tốt, có thể bay cao bay xa tùy ý rồi, vậy thì chơi luôn. Cảm giác thoáng đãng, mát mẻ, gió mơn man (về nghe lại từ video clip thấy nó ù ù to phết) thì mình không còn xa lạ, vì mình cũng từng nhấc chân khỏi mặt đất bằng dù cano kéo với khinh khí cầu rồi. Cơ mà cảm giác bay cao về phía những đám mây, chót vót nhìn xuống cảnh vật như hình ảnh định vị của GPS 3D thì lần đầu luôn, tuyệt vời khó tả lắm. Con đường mà đêm qua nằm trên xe lắc qua lắc lại, rồi đèo Khau Phạ (nghe nói có nghĩa là Sừng Trời), một trong tứ đại đỉnh đèo vùng núi Tây Bắc đều nằm gọn trong tầm mắt, nhỏ xíu như những sợi dây ngoằn nghoèo vắt trên các sườn núi xanh ngút ngàn. Dưới thung lũng những mảnh ruộng với độ chín khác nhau tạo nên những mảng màu tuyệt đẹp, như cái pallette pha màu khổng lồ. Mình nghĩ, các họa sỹ, các bạn kiến trúc sư cùng trường ông bạn phải bay nhiều mới phải, bay rồi về thể nào cũng sản xuất ra những bức tranh đẹp, thế mà hỏi ra lại không phải vậy, chả hiểu sao?! Các nhiếp ảnh gia cũng vậy, bay lên thế này nhìn trực tiếp chỉ có mê ly luôn, chả muốn xuống, sung sướng hơn ngắm cảnh gián tiếp qua flycam nhiều. Dang rộng đôi tay (thực tế là tứ chi luôn), thu vào mắt mình cảnh quan tráng lệ từ bầu trời đến mặt đất, thong dong tự tại chỉ ngắm nhìn, không suy nghĩ, cảm giác mình như cánh chim trời là có thật. Mỗi lần bay vượt độ cao của một ngọn núi, thấy phấn khích gì đâu. Nhìn bao nhiêu dù lượn vẫn đang xuất phát từ điểm cất cánh nhỏ xíu bên dưới, màu sắc rực rỡ lượn lờ trong nắng vàng trên nền thung lũng xanh, trông chỉ như những cánh diều của con trẻ, cái đứa xấu tính trong mình chợt liên tưởng đến câu nói của ai đó: ước gì được làm cánh chim để bay cao ị lên đầu những đứa mình ghét, chuẩn là mình làm được rồi, ông bạn bảo bà nhìn thấy không, bao nhiêu chuyên gia bay sừng sỏ, bao nhiêu dù sặc sỡ của các thương hiệu đắt tiền đều bên dưới cả đấy, thế là bật cười khanh khách giữa không trung. Điều kiện bay thuận lợi đến mức, ông bạn bảo có thể lượn sang đến cả thung lũng Tú Lệ bên kia kìa, nhưng mà ý đồ chưa hình thành đã bị ngăn chặn ngay bởi tiếng nhắc nhở (không phải dành cho đội bay đôi như bọn mình) từ bộ đàm: “đề nghị các phi công bay đơn không sang hạ cánh bên Tú Lệ”, hóa ra chả phải riêng mình, ai cũng đều muốn bay cao hơn xa hơn lâu hơn nữa, đang phê mà, chả ai muốn dừng lại. Bởi vậy, mình thấu hiểu cảm giác yêu bầu trời của ông bạn lắm, mình trộm nghĩ nếu quen ông bạn này 20 năm trước, không khéo mình cũng lọ mọ theo đi huấn luyện thành phi công dù lượn rồi, giờ thì mình yên phận làm máy bay và tuyển chọn phi công thôi.

Cuối cùng, giấc mơ nào rồi cũng phải tỉnh, sau 30’ phiêu với trời xanh mây trắng, cũng đến lúc hạ cánh xuống thung lũng Lìm Mông. Hạ cánh nhẹ nhàng hơn lúc cất cánh nhiều, hoàn thành một chuyến bay mỹ mãn. Nhóm bay đôi tíu tít check in với các phi công. Với sự gato không hề nhẹ, các em cùng nhóm nhắn gửi đến ông bạn lần sau em đăng ký bay với anh đấy nhé. Hahaha, từ giờ đắt sô thì đừng hỏi tại sao nhá ông bạn.
Nhắn gửi nhỏ đến những người bạn KTS của ông Hà: bay lên để tận hưởng cảm giác của cánh chim tự do, tận mắt nhìn ngắm vẻ đẹp đất nước từ trên cao là những trải nghiệm rất đáng đồng tiền bát gạo. Sợ chỉ là cảm giác do mình tự nghĩ ra để ám thị mình thôi, không tồn tại khi bay dù lượn đâu, mà gửi gắm sự an toàn của mình cho một người bạn nhiều kinh nghiệm cũng xứng đáng lắm ấy. Đừng để hội y khoa, giáo dục, doanh nghiệp, freelancer... chiếm lĩnh hết thị trường. Xõa đi các bạn, đừng dại để 10 năm sau lại hối tiếc, vì sống là không chờ đợi mà. 

Nhật ký dù lượn của chị Võ Hồng Thanh - Hành khách số 40 của Bay trên mùa vàng 2018.
VWHN xin cám ơn chị đã chia sẻ về trải nghiệm của chị, chúc chị sức khoẻ, công việc thuận lợi, và nếu có dịp hãy đi bay cùng VWHN nhé!

Bình luận